Cuộc phiêu lưu của Cậu bé Tâm Chân Thật vào Công viên Hình Tướng
Phần 1: Ngôi nhà thanh tịnh
Tại một nơi tràn ngập ánh sáng rực rỡ, cậu bé Tâm Chân Thật sống cùng Mẹ Đại Thể trong ngôi nhà bình yên, không có khổ đau. Những ngày của cậu trôi qua trong sự tĩnh lặng và an lành.
Một buổi sáng, khi ánh mặt trời xuyên qua những khung cửa sổ lấp lánh, cậu bé đứng trước cửa sổ lớn, đôi mắt chăm chú nhìn về phía xa, nơi Công viên Hình Tướng lung linh hiện ra.
- Cậu bé: “Mẹ ơi, ngoài kia có rất nhiều ánh sáng và màu sắc! Nhìn kìa, trông thật vui vẻ. Con muốn đến đó!”
- Mẹ Đại Thể: (nhẹ nhàng mỉm cười) “Con có thể đi, Tâm Chân Thật của mẹ. Nhưng hãy nhớ rằng, mọi thứ ở đó chỉ tồn tại trong chốc lát.”
- Cậu bé: (nghiêng đầu tò mò) “Tại sao vậy mẹ? Chúng trông thật đẹp mà!”
- Mẹ Đại Thể: “Vì chúng chỉ là những hình tướng, con yêu. Chúng đến rồi đi, như những làn gió. Nếu con cảm thấy lạc lối, hãy quay vào bên trong. Mẹ sẽ luôn ở đó, trong trái tim con.”
Cậu bé quay lại, ánh mắt sáng lên với niềm háo hức.
- Cậu bé: “Con hứa sẽ quay lại, mẹ. Nhưng trước tiên, con muốn khám phá xem ngoài đó có gì!”
Mẹ Đại Thể cúi xuống, đặt bàn tay ấm áp lên vai cậu bé.
- Mẹ Đại Thể: “Đi đi, con yêu. Hãy nhớ, mọi điều con trải nghiệm sẽ là bài học quý giá. Nhưng đừng quên rằng, con luôn có ngôi nhà này để trở về.”
Cậu bé ôm chầm lấy mẹ, cảm nhận sự dịu dàng và an lành từ vòng tay bà. Với trái tim tràn đầy háo hức, cậu bé bước qua cánh cửa lớn của ngôi nhà, tiến về phía Công viên Hình Tướng rực rỡ, nơi những điều mới mẻ đang chờ đón.
Phần 2: Bước vào Công viên Hình Tướng
Cậu bé Tâm Chân Thật bước qua cánh cổng lớn của Công viên Hình Tướng. Ánh sáng rực rỡ, tiếng nhạc vui nhộn, và những sắc màu lung linh đập vào mắt, khiến cậu ngỡ ngàng.
- Cậu bé: “Thật tuyệt vời! Chưa bao giờ mình thấy nơi nào đẹp như thế này!”
- Một giọng nói trầm ấm: “Chào mừng con, Tâm Chân Thật!”
Cậu bé quay đầu lại và thấy một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo choàng đen mềm mại. Đôi mắt ông ánh lên vẻ huyền bí, nhưng nụ cười thân thiện khiến cậu cảm thấy thoải mái.
- Vô Minh: “Ta là Vô Minh, người quản lý Công viên Hình Tướng. Ở đây, mọi ước mơ của con sẽ trở thành sự thật.”
- Cậu bé: (ngạc nhiên) “Mọi ước mơ sao? Vậy thì con muốn chơi tất cả các trò chơi ở đây!”
- Vô Minh: (cười lớn) “Chậm đã, Tâm Chân Thật. Để ta giới thiệu con với những người bạn sẽ đồng hành cùng con.”
Vô Minh vỗ tay, và năm người lần lượt xuất hiện. Họ cúi chào cậu bé với những dáng vẻ khác nhau.
- Anh Sắc: Một người cao lớn, trên tay cầm chiếc gương sáng bóng. “Ta là Sắc. Ta sẽ giúp con nhìn thấy và tận hưởng tất cả những điều đẹp đẽ trong công viên này.”
- Cô Thọ: Một cô gái nhỏ nhắn, tay cầm chiếc cân vàng. “Ta là Thọ. Ta mang đến cho con cảm giác vui, buồn, hoặc trung tính từ những gì con trải nghiệm.”
- Cô Tưởng: Một họa sĩ trẻ trung với chiếc bảng màu rực rỡ. “Ta là Tưởng. Ta sẽ giúp con gán nhãn và hiểu những gì con cảm nhận ở đây.”
- Anh Hành: Một chàng trai năng động, luôn sẵn sàng chạy tới chạy lui. “Ta là Hành. Ta sẽ khuyến khích con hành động và khám phá mọi thứ quanh đây.”
- Chị Thức: Một người phụ nữ điềm tĩnh với ánh mắt sắc sảo. “Ta là Thức. Ta ghi lại và làm sáng tỏ tất cả những trải nghiệm mà con có được.”
Cậu bé vui mừng ôm lấy từng người.
- Cậu bé: “Cảm ơn mọi người! Với sự giúp đỡ của các anh chị, con chắc chắn sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời.”
Khi cậu bé bắt đầu bước đi, một nhân vật nhỏ thó xuất hiện từ bóng tối, tay cầm cuốn sổ dày.
- Mạt-na Thức: “Ta là Mạt-na Thức. Ta sẽ ghi lại mọi điều con cảm nhận và hành động trong cuốn sổ này.”
- Cậu bé: (hào hứng) “Thật tốt! Vậy sau này con có thể nhớ lại mọi thứ.”
- Mạt-na Thức: (gật đầu) “Đúng thế, nhưng hãy cẩn thận. Mọi điều con làm đều để lại dấu vết trong tâm trí con.”
Ở góc công viên, một người đàn ông già đang âm thầm làm việc. Ông nhẹ nhàng gieo những hạt giống nhỏ vào đất.
- Cậu bé: “Ông ấy là ai vậy?”
- Vô Minh: “Đó là Người làm vườn Tiềm Thức. Ông ấy sẽ chăm sóc khu vườn tâm trí của con. Mỗi hành động, mỗi cảm xúc của con đều sẽ trở thành hạt giống trong vườn.”
Cậu bé ngẫm nghĩ một lúc, nhưng ánh sáng rực rỡ của công viên đã nhanh chóng thu hút cậu.
- Cậu bé: “Con muốn bắt đầu ngay! Có trò chơi nào hay không?”
- Vô Minh: (mỉm cười) “Đi đi, Tâm Chân Thật. Con sẽ tìm thấy tất cả những gì con muốn ở đây. Và nhớ, hạnh phúc đang chờ con phía trước.”
Với trái tim rộn ràng, cậu bé chạy vào trung tâm công viên, nơi những trò chơi đầu tiên đang chờ đón. Chuyến phiêu lưu của cậu chính thức bắt đầu.
Phần 3: Những niềm vui đầu tiên
Bước vào trung tâm Công viên Hình Tướng, cậu bé Tâm Chân Thật thấy một cầu trượt sáng bóng với ánh đèn lấp lánh. Tiếng cười của trẻ con vang vọng khắp nơi.
- Cậu bé: “Nhìn kìa, trò cầu trượt trông thật thú vị! Con muốn thử ngay!”
- Anh Sắc: (cười lớn) “Đúng rồi, nhìn chiếc cầu trượt này xem! Đẹp phải không? Đi đi, ta sẽ giúp con cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của nó.”
Cậu bé trèo lên cầu trượt, tiếng nhạc rộn ràng vang lên. Khi trượt xuống, gió lùa qua tóc cậu, mang lại cảm giác mát lành và phấn khích.
- Cô Thọ: (tươi cười) “Con có cảm thấy vui không? Ta mang niềm vui này đến cho con đấy.”
- Cậu bé: “Tuyệt quá! Con muốn trượt thêm một lần nữa!”
Cậu bé tiếp tục trượt, rồi thấy một xe bán kẹo gần đó. Những viên kẹo ngọt với màu sắc rực rỡ cuốn hút cậu.
- Cậu bé: “Con muốn ăn thử kẹo này!”
- Cô Thọ: “Hãy thử xem, con sẽ thấy vị ngọt ngào khiến con thật thích thú.”
Cậu bé ăn một viên kẹo. Vị ngọt lan tỏa trong miệng, khiến cậu không thể ngừng cười.
- Cậu bé: “Thật ngon! Con muốn ăn thêm nữa.”
- Cô Tưởng: (gật đầu) “Ta sẽ giúp con nhớ mãi cảm giác ngọt ngào này.”
Sau đó, cậu bé thấy một sân chơi với trái bóng lớn. Những đứa trẻ khác đang nô đùa, đẩy bóng qua lại.
- Anh Hành: (năng động) “Lại đây, thử tham gia chơi bóng đi! Chỉ cần con bắt đầu, ta sẽ giúp con tiếp tục.”
- Cậu bé: “Được thôi, trông thật vui!”
Cậu bé đẩy bóng qua lại, cảm thấy sự phấn khích tràn ngập. Những tiếng cười, tiếng reo vang lên xung quanh.
- Chị Thức: “Ta đã ghi lại tất cả niềm vui này. Những trải nghiệm của con thật tuyệt vời.”
Khi trời dần chuyển tối, đèn trong công viên thắp sáng, tạo nên một không gian huyền ảo. Cậu bé ngồi trên ghế nghỉ, ánh mắt lấp lánh.
- Cậu bé: “Công viên này thật kỳ diệu. Con muốn ở đây mãi mãi!”
- Mạt-na Thức: (xuất hiện từ bóng tối) “Ta đã ghi lại mọi điều con làm và cảm nhận. Nhưng nhớ rằng, tất cả những điều này không tồn tại mãi mãi.”
- Cậu bé: (ngạc nhiên) “Tại sao vậy? Chúng thật đẹp và vui mà!”
- Mạt-na Thức: “Con sẽ hiểu khi hành trình tiếp tục. Những gì con trải qua ở đây đều để lại dấu ấn trong khu vườn tâm trí của con.”
Người làm vườn Tiềm Thức lặng lẽ đứng ở góc sân, tay chăm chú gieo những hạt giống nhỏ vào đất. Ông mỉm cười khi nhìn cậu bé.
- Người làm vườn: “Những hạt giống niềm vui con gieo hôm nay sẽ nở hoa. Nhưng hãy cẩn thận, vì mỗi cảm xúc, dù vui hay buồn, đều để lại dấu vết.”
Cậu bé không hiểu hết ý nghĩa những lời nói, nhưng sự háo hức về các trò chơi khác đã cuốn cậu vào hành trình tiếp theo. Cậu bé đứng dậy, nhìn quanh công viên đầy những điều mới mẻ.
- Cậu bé: “Còn trò gì thú vị nữa nhỉ? Con muốn khám phá tất cả!”
Với đôi mắt sáng lấp lánh, cậu bé tiếp tục bước đi, nơi các trò chơi mới đang chờ đợi cậu. Những niềm vui đầu tiên chỉ là khởi đầu cho cuộc hành trình đầy bất ngờ của cậu trong Công viên Hình Tướng.
Phần 4: Những hạt giống đầu tiên
Sau những giờ phút vui chơi thỏa thích, cậu bé Tâm Chân Thật cảm thấy mệt và quyết định dừng lại ở một chiếc ghế gần khu vực vòng đu quay. Trong lúc nghỉ ngơi, cậu nhìn xung quanh, thấy một vườn hoa nhỏ được chăm sóc tỉ mỉ. Bên cạnh đó, Người làm vườn Tiềm Thức đang âm thầm làm việc.
- Cậu bé: “Chào ông! Ông đang làm gì vậy?”
- Người làm vườn: (vẫn chăm chú gieo hạt) “Ta đang gieo những hạt giống cho khu vườn tâm trí của con.”
- Cậu bé: (ngạc nhiên) “Khu vườn tâm trí của con? Nó trông như thế nào?”
- Người làm vườn: (mỉm cười) “Con không thể thấy nó ngay lúc này, nhưng mọi điều con làm, mọi cảm xúc con trải qua đều là những hạt giống được gieo vào khu vườn ấy.”
Cậu bé tò mò, nhìn những hạt giống nhỏ xíu được gieo vào đất.
- Cậu bé: “Vậy mỗi cảm xúc của con đều trở thành hạt giống sao? Nhưng những hạt giống này sẽ lớn lên thành gì?”
- Người làm vườn: “Những niềm vui và cảm xúc tích cực sẽ nở thành những bông hoa rực rỡ, nhưng những bất mãn, ghen tị hay đau khổ sẽ biến thành bụi gai sắc nhọn.”
Cùng lúc đó, vòng đu quay lớn gần đó bắt đầu dừng lại. Cậu bé nhìn lên, thấy đèn dần tắt, không còn lung linh như trước.
- Cậu bé: (hơi bực bội) “Sao vòng đu quay lại dừng? Con đang rất thích nó!”
- Cô Thọ: (xuất hiện bên cạnh) “Niềm vui khi chơi đu quay đã hết. Giờ đây con có thể cảm nhận một chút tiếc nuối hoặc bất mãn.”
- Cậu bé: (phụng phịu) “Nhưng con muốn nó tiếp tục! Tại sao mọi thứ ở đây không kéo dài mãi mãi?”
Người làm vườn Tiềm Thức đứng dậy, phủi tay và tiến lại gần.
- Người làm vườn: “Con thấy không, Tâm Chân Thật, cảm xúc giống như những làn gió. Chúng đến rồi đi. Nhưng nếu con bám víu vào chúng, khu vườn tâm trí của con sẽ mọc đầy bụi gai.”
- Cậu bé: (trầm ngâm) “Con không muốn có bụi gai… Vậy làm thế nào để chúng không mọc lên?”
- Người làm vườn: “Con không thể ngăn chúng xuất hiện, nhưng con có thể chọn cách không tưới nước cho chúng. Hãy học cách chấp nhận khi chúng đến, rồi để chúng tự nhiên ra đi.”
Mạt-na Thức xuất hiện từ bóng tối, cầm cuốn sổ tay quen thuộc.
- Mạt-na Thức: “Ta đã ghi lại cảm giác tiếc nuối của con. Nó sẽ trở thành một hạt giống. Nhưng con yên tâm, những cảm xúc tích cực trước đó cũng đã được gieo. Tất cả phụ thuộc vào con, Tâm Chân Thật, để chăm sóc khu vườn của mình.”
Cậu bé nhìn khu vườn nhỏ trước mặt, dường như đã hình dung ra khu vườn tâm trí của mình. Một ý nghĩ thoáng qua đầu khiến cậu mỉm cười.
- Cậu bé: “Con sẽ thử học cách để những cảm xúc buồn trôi qua. Nhưng trước tiên, con muốn đi tìm thêm niềm vui để gieo nhiều bông hoa hơn!”
Người làm vườn gật đầu hài lòng, tiếp tục công việc của mình. Cậu bé rời đi, mang theo bài học đầu tiên về những hạt giống trong tâm trí. Trước mắt cậu, những trò chơi mới đang chờ đón với những trải nghiệm đầy thú vị và bất ngờ.
Phần 5: Hình thành mặt nạ
Sau một thời gian trải nghiệm những trò chơi và niềm vui ban đầu, cậu bé Tâm Chân Thật bắt đầu cảm thấy những cảm xúc khó chịu. Một số trò chơi không còn hấp dẫn như trước, và có lúc cậu thậm chí cảm thấy hụt hẫng. Đứng trước một tấm gương lớn giữa công viên, cậu bé nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình.
- Cậu bé: “Sao mình trông bình thường thế này? Nếu mình đẹp hơn, có lẽ mọi người sẽ chú ý đến mình.”
- Vô Minh: (xuất hiện từ bóng tối, mỉm cười) “Đúng vậy, Tâm Chân Thật. Con cần trông thật hoàn hảo. Để ta giúp con.”
Một chiếc mặt nạ xuất hiện trên gương. Nó sáng bóng, lộng lẫy và ngay lập tức đeo lên mặt cậu bé.
- Cậu bé: “Wow, trông mình đẹp hơn hẳn! Nhưng… sao con cảm thấy hơi nặng nề?”
- Vô Minh: “Đừng lo, chỉ cần tiếp tục tìm kiếm những điều tốt đẹp, con sẽ không nhận ra đâu.”
Tại một góc khác, cậu bé thấy một nhóm trẻ con đang ăn những viên kẹo màu sắc. Cậu chạy tới, nhưng khi thử một viên, cậu thấy vị ngọt không còn làm mình vui như trước.
- Cậu bé: “Tại sao kẹo này không ngon như lần đầu?”
- Cô Thọ: “Cảm giác luôn thay đổi, Tâm Chân Thật. Nhưng nếu con tìm kiếm thêm, có thể con sẽ tìm thấy niềm vui lớn hơn.”
- Vô Minh: (thì thầm vào tai cậu bé) “Con cần chạy theo cảm giác dễ chịu, tránh xa mọi điều khó chịu. Đây, hãy đeo chiếc mặt nạ này.”
Một chiếc mặt nạ mới xuất hiện, khiến cậu bé chỉ muốn tìm kiếm những cảm giác vui vẻ nhất.
Cậu bé tiếp tục hành trình, nhưng lần này cậu gặp phải một trò chơi mà cậu không thể thắng dù đã cố gắng hết sức. Cậu đập tay lên bàn, tức giận.
- Cậu bé: “Tại sao trò chơi này không nghe lời mình? Lẽ ra mọi thứ phải theo ý mình!”
- Vô Minh: “Con cần sức mạnh để kiểm soát mọi thứ. Đây, mặt nạ quyền lực sẽ giúp con.”
Một chiếc mặt nạ khác đeo lên, khiến cậu bé tin rằng mình phải điều khiển được mọi thứ xung quanh để hạnh phúc.
Trong một khu vực đông đúc, cậu bé cố gắng thu hút sự chú ý bằng cách chơi trò quay bóng. Nhưng khi một bạn khác làm tốt hơn, mọi người nhanh chóng chuyển sự chú ý sang bạn đó.
- Cậu bé: (buồn bã) “Sao không ai nhìn mình nữa? Mình muốn được mọi người yêu thích.”
- Vô Minh: “Con cần mặt nạ danh vọng. Đeo nó, và con sẽ không bao giờ bị lãng quên.”
Mặt nạ danh vọng đeo lên, làm cậu bé liên tục tìm kiếm sự công nhận từ người khác.
Khi đêm xuống, cậu bé bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Những chiếc mặt nạ khiến cậu nặng nề và khó thở. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn quanh thấy khu vườn tâm trí của mình trong giấc mơ. Các bụi gai bắt đầu mọc lên khắp nơi, che khuất những bông hoa ban đầu.
- Cậu bé: (nghẹn ngào) “Sao khu vườn của mình trông rối rắm thế này? Mình chỉ muốn vui vẻ thôi mà.”
- Người làm vườn Tiềm Thức: (xuất hiện từ bóng tối) “Những mặt nạ con đeo đã tạo ra bụi gai. Con càng bám víu, chúng sẽ càng mọc thêm.”
- Cậu bé: (hốt hoảng) “Vậy làm sao để loại bỏ chúng?”
- Người làm vườn: “Hãy bắt đầu bằng cách tháo bỏ từng chiếc mặt nạ, và chấp nhận rằng con không cần chúng để hạnh phúc.”
Cậu bé trầm ngâm nhìn những mặt nạ trên tay. Hành trình tháo bỏ chúng vừa mới bắt đầu.
Phần 6: Chạm trán sự thật (Chi tiết)
Một đêm nọ, cậu bé Tâm Chân Thật mơ thấy mình đang đứng giữa khu vườn tâm trí. Những bông hoa rực rỡ ban đầu giờ đây xen lẫn với bụi gai sắc nhọn, lan tràn khắp nơi. Không gian trở nên ngột ngạt, và cậu cảm thấy khó thở.
- Cậu bé: (hoảng hốt) “Khu vườn của mình sao lại thành ra thế này? Tại sao có quá nhiều bụi gai?”
- Người làm vườn Tiềm Thức: (xuất hiện từ bóng tối) “Những bụi gai này chính là kết quả từ các cảm xúc tiêu cực và chấp niệm của con. Con gieo gì, con gặt nấy.”
Cậu bé cố gắng nhổ một bụi gai, nhưng càng cố, gai càng mọc thêm, bao phủ lấy bàn tay cậu.
- Cậu bé: (đau đớn) “Nhưng con không muốn chúng! Con chỉ muốn có hoa!”
- Người làm vườn: (nhẹ nhàng) “Con không thể nhổ bỏ bụi gai bằng sự chối bỏ. Chúng là một phần của những gì con đã làm. Điều con cần làm là ngừng tưới nước cho chúng.”
Cậu bé ngồi xuống, đôi mắt rưng rưng, cảm thấy bất lực. Bỗng, từ xa, Mạt-na Thức bước tới, cầm theo cuốn sổ dày cộm.
- Mạt-na Thức: “Ta đã ghi lại mọi thứ con cảm nhận và hành động. Mỗi lần con đeo một chiếc mặt nạ, một bụi gai lại mọc lên. Con càng bám víu, bụi gai càng dày đặc.”
- Cậu bé: (nghẹn ngào) “Nhưng con chỉ muốn vui vẻ. Con không nghĩ rằng điều đó lại khiến khu vườn của mình trở nên thế này.”
Người làm vườn gật đầu, tay chỉ vào một góc vườn. Ở đó, một vài bông hoa nhỏ vẫn vươn lên mạnh mẽ giữa bụi gai.
- Người làm vườn: “Con thấy những bông hoa kia không? Đó là những niềm vui thuần khiết, những cảm xúc không bị bóp méo bởi chấp niệm hay mặt nạ. Chúng vẫn có thể tồn tại, nhưng con phải học cách để bụi gai không lấn át.”
Cậu bé nhìn lại khu vườn, nhớ đến những lần mình đeo mặt nạ để trông hoàn hảo, để được yêu mến, hay để chạy trốn cảm xúc thật sự. Từng hình ảnh hiện ra rõ ràng trong tâm trí cậu.
- Cậu bé: (nhỏ giọng) “Vậy nếu con buông bỏ các mặt nạ, bụi gai sẽ biến mất sao?”
- Người làm vườn: “Buông bỏ không làm gai biến mất ngay lập tức, nhưng nó sẽ ngừng mọc thêm. Còn những bụi gai cũ, chúng sẽ tự khô héo khi con không còn nuôi dưỡng chúng.”
Cậu bé đứng dậy, nhìn xuống đôi tay của mình, nơi những vết xước từ gai vẫn còn đau. Một ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ trong lòng bàn tay, làm dịu đi cảm giác ấy.
- Cậu bé: (quyết tâm) “Con muốn bắt đầu tháo bỏ các mặt nạ. Con muốn khu vườn của mình tràn ngập hoa, không còn bụi gai.”
Người làm vườn gật đầu hài lòng, còn Mạt-na Thức khép cuốn sổ lại.
- Mạt-na Thức: “Mọi thứ đều bắt đầu từ sự nhận biết và chấp nhận. Con đã sẵn sàng bước vào hành trình khó khăn nhất, nhưng cũng là hành trình ý nghĩa nhất.”
Ánh sáng trong giấc mơ dần mờ đi, và cậu bé tỉnh dậy, nhận ra rằng mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Nhưng lần này, cậu không cảm thấy sợ hãi nữa. Cậu biết mình đã sẵn sàng đối diện với sự thật và bắt đầu tháo bỏ những gánh nặng vô hình.
Phần 7: Thức tỉnh
Sau giấc mơ đầy bụi gai, cậu bé Tâm Chân Thật thức dậy, ánh sáng mờ nhạt của bình minh len qua những ngọn cây trong Công viên Hình Tướng. Cậu ngồi lặng lẽ, bàn tay khẽ chạm vào mặt mình, cảm nhận từng chiếc mặt nạ mà cậu đã đeo.
- Cậu bé: (thì thầm) “Mình đã để những mặt nạ này che khuất bản thân mình quá lâu.”
Cậu nhớ lại lời mẹ: “Hãy quay về bên trong.” Những từ ngữ ấy vang lên trong lòng, như một ngọn đèn dẫn lối. Bất chợt, ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa từ trái tim cậu.
Người làm vườn Tiềm Thức xuất hiện, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt đầy khích lệ.
- Người làm vườn: “Con đã sẵn sàng chưa, Tâm Chân Thật? Hành trình tháo bỏ những mặt nạ không dễ dàng đâu.”
- Cậu bé: (gật đầu) “Con biết, nhưng con không muốn tiếp tục để chúng kiểm soát mình nữa.”
Cậu bé bước đến trước tấm gương lớn, nơi các mặt nạ phản chiếu rõ ràng. Cậu giơ tay, từ từ tháo chiếc mặt nạ thân xác đầu tiên.
- Cậu bé: (thở phào) “Con không cần phải đẹp hơn bất kỳ ai. Con chỉ cần là chính mình.”
Khi chiếc mặt nạ rơi xuống, một bụi gai trong khu vườn tâm trí biến mất, để lại một khoảng trống sạch sẽ.
Cậu tiếp tục tháo chiếc mặt nạ cảm giác.
- Cậu bé: “Cảm giác vui buồn đều là một phần tự nhiên của cuộc sống. Con sẽ không chạy trốn hay cố bám lấy chúng nữa.”
Cứ mỗi lần tháo một chiếc mặt nạ, cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Những bụi gai trong khu vườn dần héo úa, nhường chỗ cho những chồi non nhỏ mọc lên.
Phần 8: Trở về với mẹ
Khi tất cả các mặt nạ đã được tháo bỏ, cậu bé cảm thấy một sự nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể. Không còn những gánh nặng vô hình, cậu nhìn quanh công viên, nơi ánh sáng rực rỡ giờ đây trở nên dịu dàng hơn.
- Vô Minh: (xuất hiện, giận dữ) “Con không thể bỏ đi như thế! Ta đã cho con tất cả niềm vui và hạnh phúc!”
- Cậu bé: (bình tĩnh) “Những gì ông cho chỉ là tạm bợ. Hạnh phúc thực sự không nằm ở đây, mà ở trong chính con.”
Vô Minh cố ngăn cản, nhưng không thể làm gì. Cậu bé bước qua cánh cổng công viên, trở về con đường quen thuộc dẫn đến ngôi nhà thanh tịnh.
Khi cậu mở cửa, Mẹ Đại Thể đã đứng đó, nụ cười dịu dàng trên môi. Cậu chạy đến, ôm chặt lấy mẹ.
- Cậu bé: “Con đã trở về, mẹ ơi. Con nhận ra rằng mọi thứ con tìm kiếm ở ngoài kia chỉ là ảo ảnh. Hạnh phúc thật sự không đến từ những điều bên ngoài.”
- Mẹ Đại Thể: (xoa đầu cậu bé) “Đúng vậy, con yêu. Hạnh phúc thực sự luôn ở bên trong con, nơi không ai có thể lấy đi được.”
Cậu bé nhìn ra xa, nơi Công viên Hình Tướng vẫn lấp lánh. Nhưng giờ đây, cậu không còn bị hấp dẫn bởi ánh sáng đó nữa. Trong lòng cậu chỉ còn lại sự bình yên và tự tại.