Category Archives: Tản mạn

Các bài viết tản mạn về hiện thực xã hội dưới góc nhìn vi diệu pháp

Tản mạn xung đột hệ giá trị

Giữa phố thị hào nhoáng ngày nay, những câu chuyện đời thường vẫn không ngừng thì thầm sau những cánh cửa khép kín. Bên ngoài là những gia đình sang trọng, tưởng như hoàn mỹ, nhưng bên trong lại chất chứa bao nỗi niềm u uẩn. Cha mẹ, với tấm lòng nặng trĩu danh dự, luôn khao khát con cái phải “vượt trội” để gia đình được “rạng rỡ” trước mắt đời. Trong khi đó, những đứa con lại khát khao một cuộc sống đơn sơ, thanh thản, không màng đến vật chất phù phiếm. Từ đây, những va chạm âm thầm cứ dần nhen nhóm dưới mái nhà thân thương, như những vết rạn vô hình trong tâm hồn mỗi người. Nhiều người thản nhiên bảo “chuyện thường tình”, nhưng nếu nhìn sâu vào bên trong, ta sẽ thấy cay đắng thay cho những tâm hồn đang tự trói mình trong ảo tưởng “hơn người”, để rồi ngày càng kiệt quệ trong chính ngục tù do mình tạo ra.

Tản mạn chuyện sinh con

Rồi tôi tự hỏi: Người ta sinh con để làm gì? Có lẽ câu hỏi ấy không dành cho những ai còn đang say đắm trong niềm vui của gia đình, của mái ấm, của mong ước về một đứa trẻ sẽ mang lại hạnh phúc, gắn kết tình cảm vợ chồng, tiếp nối dòng họ. Nhưng với những ai đã từng quán chiếu sâu xa hơn về bản chất của đời sống, về vô thường, khổ, vô ngã, thì câu hỏi này không còn đơn giản nữa.

Tản mạn Phía sau các bài giảng

Một cô tiến sĩ tâm lý thực hành nổi tiếng, người từng xuất hiện trên vô số video, từng giảng dạy về hạnh phúc, hôn nhân, tư duy tích cực, từng giúp đỡ hàng ngàn người tìm lại niềm vui sống – giờ đây, cô ấy bị trầm cảm nặng. Tôi tự hỏi, có bao nhiêu người như cô ấy?

Tản mạn các vai diễn

Bạn đã bao giờ cảm thấy như có một giọng nói vang vọng trong đầu mình, lải nhải không dứt? Một giọng nói nhắc đi nhắc lại về những điều đã qua, về những chuyện chưa xảy ra, về những gì lẽ ra phải tốt hơn, về những người lẽ ra phải yêu thương bạn hơn, trân trọng bạn hơn?

Tản mạn đi lễ đầu xuân

“Tháng Giêng là tháng ăn chơi”, chở theo những luồng gió ấm áp và lộc xuân xanh mơn mởn. Người người nô nức khởi hành những chuyến đi lễ đầu năm, mong cầu cho gia đình ấm êm, buôn bán may mắn, tiền đồ rực rỡ. Xuyên qua những con đường dẫn đến các đền phủ, ta nghe râm ran chuyện “lên đồng,” “giáng hầu,” nào là tạ “ông Bẩy,” “cậu Mười,” hay “cô Chín” ban phước. Giữa sự rộn ràng ấy, niềm tin mù quáng – ranh giới mỏng manh giữa thành kính và ảo mộng – lại dễ dàng nảy nở và bùng phát.

Tản mạn câu chuyện hôn nhân

Hôn nhân, ở khoảnh khắc ban đầu, tựa một giấc mơ đẹp đẽ mà ta từng ngỡ sẽ kéo dài mãi mãi. Rồi 1 ngày, cả hai như đứng ở hai đầu của một cây cầu đã mục nát, không biết làm cách nào để tiến về phía nhau, cũng không dám quay lại. Mỗi ánh mắt trao đi đều nặng nề, mỗi lời nói ra đều trở thành gánh nặng. Ta lạc lối trong chính mối quan hệ từng được xem là nơi an toàn nhất đời mình.